“Freelancer, freelancer, tự do. Tôi có tự do! Tôi có thể làm bất cứ việc gì tôi thích, bất cứ khi nào tôi muốn, làm trong quán cà phê, ăn bánh sừng bò, ngắm mặt trời lặn bên ly rượu đỏ.”
Giọng nói của cô ấy cứ văng vẵng trong đầu tôi. Cô ấy nêu rõ cái khó của những người làm việc toàn thời gian. Tôi không thể phản bác hay phủ nhận, cô ấy làm chúng tôi trở nên buồn cười và cô ấy nói đúng.
Tôi uống một ngụm cà phê, dưới mắt cô ấy đã có quầng đen, cô ấy vẫn chưa ngủ. Thật là kinh khủng. Lần nào tôi cũng trả tiền mà không thể uống nổi.
Tôi bước đi trong im lặng, những cơn sóng vỗ về vào những tảng đá trong đầu tôi. Lần sau tôi sẽ chuẩn bị và tập trung hơn, tôi sẽ cho cô ấy biết sự thật là thế nào và xem cô ấy sẽ làm gì. Không thể nào thuyết phục một người làm freelancer là họ đã chọn một cuộc sống khó khăn vì họ rất chắc chắn với sự tự do của mình.
6 năm trước :
Mạng xã hội đang phát triển. Tôi có 2 công việc đầu tiên về quảng cáo và tôi làm rất tốt để cân bằng mọi việc. Freelancer, Tự do! Tôi có thể làm bất cứ việc gì tôi thích, bất cứ khi nào tôi muốn, làm trong quán… điện thoại của tôi rung, bây giờ là 2 giờ sáng. Khách hàng cần ngay bây giờ. Tôi đã hứa những việc tôi không thể hoàn thành. Tôi cứ lẩn quẩn trong nhà mình suốt một tuần, xem phim và uống coca cola. Bản báo cáo vừa rồi của tôi trông như con quái vật trong phim của Frankenstein.
Tôi cứ trì hoãn mãi cho đến ngày cuối cùng vì thói lười biếng. Bây giờ là 4 giờ sáng và tôi phải cố làm cho xong mọi việc. Vì “cuộc sống tự do, tại sao không?”.
Tôi có quầng đen quanh mắt giống hệt bạn tôi 6 năm sau. Tôi thức dậy lúc 2 giờ chiều; một ngày đã gần như trôi qua.
Tôi ra ngoài tìm một quán cà phê ngồi và uống cà phê, nó thật kinh khủng như mọi khi. Mỗi ngày trôi qua là một ngày tìm kiếm, tôi phải tìm kiếm khách hàng mới, tôi phải thuyết phục họ làm việc với tôi bằng cách đưa ra giá cả thấp hơn thị trường.
Lúc bắt đầu tôi nghĩ “tuyệt vời! Các khách hàng mới sẽ có những điều thú vị khác nhau”. Tuy nhiên, từng tia hi vọng sẽ mất đi khi bạn gặp phải khách hàng xấu đầu tiên. Tôi cảm thấy bản thân mình bị kẹt giữa một cái hồ băng lớn như trong truyện: “Cocytus, the Ninth Circle of Hell”, nhưng nó không quan trọng. Tôi đã hoàn thành dự án, Tôi rất mệt. Một khách hàng đã biến mất trước khi thanh toán tiền cho tôi. Thật đúng là may mắn!
Tôi không có một thói quen nào, mỗi ngày tôi đều thức giấc vào một giờ khác nhau. Các mối quan hệ của tôi đều là online và có khoảng cách xa, tôi không giao tiếp với người khác, tôi rất không thoải mái với cuộc sống của tôi.
Tôi sợ những công việc toàn thời gian. “Tôi không thể ngồi trong văn phòng một tòa nhà nào suốt 8 tiếng liền”, trong đầu tôi luôn có suy nghĩ như vậy. Giấc ngủ trở thành một vấn đề đối với tôi vì tôi không thể ngu ngon giấc. Nó sẽ qua nhanh, nó sẽ qua nhanh, nó sẽ qua nhanh; có thể không? Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu. Trời đã rạng sáng; Tôi vẫn thức, bình minh thật đẹp nhưng quầng thâm dưới mắt tôi thì không. Cảm giác phiền muộn tuôn vào phòng tôi theo cánh cửa đang mở. Nửa đêm tôi tỉnh giấc bởi tiếng khóc của trẻ em vang lên trong đầu. Tôi cố nhắm mắt lại, vài tiếng nữa trôi qua, lưỡi tôi như to lên làm tôi ngạt thở.
Tôi thức giấc khi trời rạng sáng. Nỗi phiền muộn lại mang đến cho tôi những vị khách không mời như : bị mất vị giác và xuống cân. Giờ thì tôi không còn cô đơn. Tôi đọc vài cuốn sách về suy nghĩ tích cực như “Làm sao để không còn phiền muộn…,” “Suy nghĩ để trở nên giàu có!,” “Sức mạnh của việc suy nghĩ tích cực.” Càng đọc tôi càng trở nên như rơi hư vô.
Tôi tìm gặp các bác sĩ tâm lý, các bác sĩ cũng gặp tôi,
Tôi viết những câu chuyện, những câu chuyện lại điều khiển tôi.
Tôi có rất nhiều thời gian nhàn rỗi để tiêu tiền vào những việc làm tôi trở nên khổ sở hơn.
Tôi có nhiều thời gian để suy nghĩ về sự tồn tại của chúng ta.
Tôi ngồi bên hồ bơi và khóc không với lý do nào hết.
Các mối quan hệ của tôi đã chấm dứt và tôi bắt đầu thấy ghét mọi người.
Và rồi tôi được chữa trị, bác sỹ đề nghị tôi sử dụng một ít thuốc ngủ Suvorexand sẽ không làm tổn hại gì đến tôi.
Sau này có người khuyên tôi nên thử một công việc toàn thời gian. Tôi đã nộp đơn một vài nơi và không ai muốn thuê tôi hết mặc dù tôi có nhiều kinh nghiệm. Họ không quan tâm tới các kinh nghiệm làm freelancer của tôi; nó không thích hợp. Cuối cùng cũng có người cho tôi cơ hội. Tôi đã từ bỏ freelancer và tập trung vào công việc thực sự của tôi.
Tôi bắt đầu thức giấc vào cùng giờ mỗi ngày, bắt đầu ăn uống điều độ, bây giờ tôi đã có thói quen hằng ngày. Tôi bắt đầu nhận lương cơ bản mỗi tháng và không cần tìm kiếm khách hàng mỗi 2-3 tuần nữa. Có rất nhiều người xuất hiện tại văn phòng và họ quan tâm lẫn nhau. Tôi bắt đầu thấy tin tưởng vào mọi người. Tôi giao tiếp với họ và với Thiên Chúa, họ rất thú vị! Tôi nhận ra rằng giao tiếp là điểm mạnh của tôi và tôi thu thập tài liệu về phòng nhân sự và không còn nhìn lại phía sau.
6 năm sau : 4 công ty, 18kg, và 22 dự án thành công sau này…
Tôi sẽ gặp bạn tôi tại quán cà phê 20 phút nữa. Tôi bước đi nhanh hơn, tôi không muốn tới trễ, “Tôi không còn là người làm freelancer nào đó.” Chúng tôi ngồi ở một bàn rất mát mẻ. Cô ấy có vẻ mệt mỏi, tôi hiểu rõ cô ấy.
Tôi muốn khuyên cô ấy nên tìm một công việc toàn thời gian mặc dù tôi không biết nó có ích cho cô ấy không nhưng nó rất có ích với tôi.
Cô ấy cắt ngang lời tôi.” Freelancer, Tôi có tự do! Tôi có thể làm bất cứ việc gì tôi thích, bất cứ khi nào tôi muốn, làm trong quán cà phê…”
Cái vòng luẩn quẫn này không bao giờ hết. Tôi đã từ bỏ giữa cuộc bình luận vì cô ấy có một vài điểm có lý. Tôi uống một ngụm cà phê. mắt cô ấy đã có những quầng thâm, cô ấy chưa ngủ. Thật là kinh khủng. Lần nào cô ấy cũng trả tiền và không thể uống nổi.
Một nụ cười nửa miệng xuất hiện trên gương mặt cô ấy, cô ấy nhận ra điều gì đó
“Cái gì?”
“Tôi chỉ nghĩ là freelancer cũng giống như cà phê của tôi vậy.”
“Tại sao,” cô ấy hỏi.
“Nó rất tệ, haha.”
Tôi không đùa tiếp được để tránh ai đó cảm thấy bị xúc phạm. Cô ấy đã vừa cười, cười đến chảy nước mắt. Mỗi lần chúng tôi gặp nhau là cảm xúc dâng trào. Tôi luôn có những trò đùa ngu xuẩn và cô ấy luôn cười.
Tôi nghĩ trong năm nay mình sẽ thuê cô ấy làm toàn thời gian. Tôi rất hi vọng vào việc đó. Chúng ta không nên phiền muộn vì vẫn còn hi vọng cho tất cả mọi người.
Hãy hét lên thật to với những người làm freelancer! Chúng tôi yêu các bạn!
web site
Những khó khÄn của cuá»c sá»ng khi là m freelancer – kinh nghiá»m là m freelancer của 1 trÆ°á»ng phòng – Viá»t Gia Trang